“Ê người, nghe kể chuyện hông”?
“Hửm, chuyện gì?”
“Chuyện mà bất cứ con mèo nào cũng được tiêm vào đầu từ khi mới lọt lòng, 1 thần thoại cổ xưa ở Trung Hoa cổ đại”
“Có luôn hả, kể nghe đi mèo”
“Được rồi”
Khi thế giới vừa được tạo ra, các vị thần đã quyết định chọn một sinh vật để giám sát tất cả các sinh vật khác. Và họ chọn mèo. Mèo được ban cho quyền năng phát ra tiếng nói để giao tiếp với các vị thần sáng tạo và đưa ra hướng dẫn cho các sinh vật khác.
Trong một thời gian dài tất cả dường như rất ổn.
Tuy nhiên, dần dần, thay vì tham gia vào các hoạt động hàng ngày, chúng lại ngủ gật trong những tia nắng trên những chiếc giường thơm bằng cây cather và cây nho matatabi.
Các vị thần sáng tạo đã nhìn thấy điều này và hỏi những con mèo rằng chúng có làm gì để đảm bảo sự vận hành trơn tru của thế giới mới được tạo ra này không.
“Điều hành một thế giới không phải là mối quan tâm lớn đối với chúng tôi” – Những con mèo nói – “Chúng tôi thích lăn trên cỏ và đuổi theo những con bướm. Thường thì chúng tôi để thế giới tự vận hành để chúng tôi có thể tận hưởng những thú vui đơn giản của ánh nắng mặt trời ấm áp và không khí trong lành mát thơm“.
Các vị thần yêu cầu những con mèo phải siêng năng hơn trong việc điều hành thế giới và những con mèo hứa sẽ chú ý hơn một chút đến nhiệm vụ được giao. Một thời gian sau, các vị thần lại đến và thấy những con mèo đang ngủ dưới tán cây anh đào hoặc chơi với hoa anh đào rơi. Một lần nữa họ đặt câu hỏi về sự cống hiến của chúng.
“Điều hành một thế giới ấy à, thành thật mà nói, một công việc khá nhàm chán. Sẽ vui hơn nhiều nếu được ngủ thoải mái dưới những cây anh đào và vui đùa giữa những bông hoa đang rơi” – Những chú mèo nói – “Tuy nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng chú ý nhiều hơn đến trách nhiệm của mình.”
Các vị thần biến mất với hy vọng rằng những con mèo sẽ chú ý hơn đến sự vận hành của thế giới. Tuy nhiên, trong chuyến viếng thăm thứ ba, các vị thần đã tìm thấy những con mèo đuổi theo các tia nắng cuối hè.
“Thành thật mà nói” – Những con mèo thản nhiên – “Chúng tôi thực sự không muốn làm phiền thế giới. Chúng tôi nhận thấy rằng có 1 sinh vật đầy hứa hẹn, có lẽ các vị nên giao nhiệm vụ điều hành thế giới cho họ để loài mèo có thể dành thời gian tận hưởng những thú vui mà thế giới này mang lại.”
Các vị thần miễn cưỡng đồng ý, nhưng với một điều kiện. Sinh vật được chỉ định để điều hành thế giới cần quyền năng tiếng nói. Do đó, mèo sẽ không còn nói chuyện được nữa. Và sinh vật khác, được gọi là con người, sẽ được ban cho lời nói.
Trong khi con người bận rộn với việc điều hành thế giới cũng như làm lại nó theo ý thích của mình, thì những con mèo đắm mình trong ánh nắng mặt trời với những biểu hiện khó hiểu.
Nhưng các vị thần không bao giờ quên rằng loài mèo từng là sinh vật được chọn đầu tiên.
Sự biến đổi của mắt mèo từng là cách con người nhận biết thời gian. Vào buổi sáng, đôi mắt của chúng là những vệt đen với viền vàng; vào buổi trưa, chúng chỉ là những khe đen trên đĩa vàng, trong khi bóng đêm ập đến, mắt chúng lại mở ra những vũng đen.
Không chỉ vậy, tiếng mèo kêu là tiếng của bộ máy đưa thế giới quay xung quanh thiên đàng và nếu mèo ngừng kêu, thế giới sẽ đứng yên trên bầu trời. Và do đó, mọi thứ sẽ kết thúc.
Vì vậy, trong khi nhân loại có sự vận hành hàng ngày của thế giới, mèo vẫn là sinh vật giữ thời gian và thực tại, đó là lý do tại sao những loài mèo luôn trông rất khó hiểu và tự mãn.
“Wow, như thật, sợ đấy”
“Meow”