Hôm nọ có dịp uống trà với Mèo (cô bé chỉ thích Doraemon)
“Anh cảm giác khi nào hạnh phúc nhất?” – Mèo nâng niu chiếc ấm gốm như thể đang hỏi chiếc ấm chứ không phải tôi.
Tôi lục lại trí nhớ và nhanh chóng lạc đường trong những nghĩ suy về Hạnh phúc. Nó rộng thênh thang và cũng hiện hữu từ những điều nhỏ nhặt, nên tôi nhất thời:
“Chắc khi anh vào toilet”
Mèo cười hô hố. Và rồi Mèo bảo:
“Với em thì đó là khi nhận ra được mình đang mắc 1 khuyết điểm nào đó.”
Nhỏ nói thật hợp ý tôi. Nhờ vậy tôi được dịp tua lại quá khứ trong những chuyện tình dang dở và những cô gái đi ngang đời mình. Có đoạn này tôi từng gửi người ta:
Nhìn lại những năm trước. Tui đã thích nhiều người. Những cô gái đi ngang đời tui. Họ thật đẹp trong khi tui vẫn nhiều khiếm khuyết. Thế nên tui cứ ngày ngày xây đắp bản thân mình trở thành 1 người tốt đẹp hơn mặc dù lúc nào họ cũng sẽ rời đi trước.
Tui vẫn tin vào tình yêu. Và tin sẽ gặp được người mà tui ở phiên bản tốt hơn sẽ không bỏ lỡ.
Gặp T, tui biết mình cần gì, muốn gì, làm gì để trở thành một con người tốt hơn. Tui khao khát trở thành một con người sẽ không mắc phải những sai lầm như tui hồi trước, một người mà T có thể yêu thương, một người mà T có thể nương tựa.
Tôi nói vậy nhưng lại không làm được. Tôi chẳng dựng đủ niềm tin để cô ấy sẵn sàng bỏ lại hoài nghi cùng tôi đi 1 chặng đường nữa.
Nhưng chính tôi cũng đem về hoài nghi chất đống, sợ mình đã bỏ lỡ điều gì.
“Có quá nhiều chuyện không phải do bạn hiểu ra thì mới thấy bình thản, mà là sau khi bình thản rồi bạn mới sực hiểu ra. Và cũng có nhiều chuyện không phải là bạn không hiểu, mà là đã hiểu nhưng trong lòng không thể chấp nhận.”
Dần dần tôi cũng chấp nhận được, có những chuyện không phải lúc nào cũng nên truy đến tận cùng. Nhất là trong tình yêu, nó không phải bài toán, chắc chắn không phải vì cộng đầy đủ các con số sẽ ra 1 kết quả cân bằng.
Tôi chẳng còn bận tâm mình bỏ xót điều gì trong mối quan hệ đó. Điều tôi ghi tạc chính là vẻ đẹp của cô ấy, những câu chuyện, và động lực từ cô ấy để khiến tôi sống tốt hơn.
Ý tôi là, thất bại đôi khi không phải do sai lầm của ai cả. Nhưng 1 kết luận nhầm lẫn có thể gây tai hại hơn.
Chẳng hạn như “Bài học mèo con” mà tôi thấy trên Reddit
“Bạn biết đấy mẹ tôi trước đây có nuôi một con mèo Ba Tư rất đẹp và rất giỏi rút ra những bài học sai lầm. Ví dụ như nó biết rằng trong tủ lạnh có kem và do đó nó thường cố gắng trèo vào tủ lạnh khi mẹ tôi mở tủ. Khi mẹ tôi đóng cửa tủ lạnh và kẹp vào mũi nó, bài học mà nó rút ra không phải là “Mình không được trèo vào trong tủ lạnh” mà là “Mình phải chạy thật nhanh vào tủ lạnh mỗi khi cửa tủ mở.” Và mỗi lần nó chạy và đập mặt vào cửa tủ, bài học nó rút ra là “Mình phải chạy nhanh hơn nữa.”