Tôi có 1 cô bạn. 4 năm đại học 2 đứa chẳng mấy thân. Tôi là bí thư, quả thật thấy cô nàng khá phiền phức vì luôn đấu tranh cho những ý kiến riêng và thích làm sáng tỏ mọi thứ.
Sau khi tốt nghiệp, tôi phát hiện ra 2 đứa có điểm chung rất lớn. Về mèo.
Thanh Huyền đã đồng ý cho tôi đăng status của cô lên đây.
“Tôi bán cháo lòng là để kiếm cơm, nhưng chưa bao giờ tôi quên ấp ủ những dự định. Thi thoảng người ta lại bảo tôi sống viển vông.
Như anh bạn trai lâu năm của tôi nói: Sao em không tập trung bán cháo lòng để kiếm tiền, thay vì việc ngồi trồng cây và chăm mèo.
Có sai không khi tôi dành 2/3 thời gian để bán cháo lòng, 1/3 thời gian cho việc duy trì những mộng tưởng ???
Tôi muốn trồng cây, vì nó khiến tinh thần mình tốt lên, tôi có thể kiếm tiền bằng việc bán những cái cây đó cho người nước ngoài, và cảm thấy thật hứng khởi khi lại được rèn thêm tiếng anh.
Chắc cậu ấy còn chẳng nhớ nổi, tôi thích học tiếng anh cỡ nào.
Và cậu ấy cũng không hề biết tôi tha thiết làm được một điều gì đó cho những con mèo ta bị bỏ rơi ra sao.
Cậu ấy nói: Không tiền thì mọi vọng tưởng đều chỉ là vọng tưởng thôi.
Chỉ một câu nói thôi, nhưng cũng có thể khiến người con gái bên cạnh bạn muốn nhìn lại mối quan hệ này.
Với tôi, chuyện cơm áo gạo tiền nó cột chặt cả cuộc đời con người. Đến lúc cầm một đống tiền trong tay, thì bạn vẫn phải lo những nỗi lo lớn hơn.
Chờ mãi… chờ mãi… Bao giờ mới làm được điều khiến cuộc sống mình ý nghĩa.Đà Nẵng, 5:39 9/11/2019″
Tôi muốn làm một điều gì đó cho những còn mèo ta bị vứt ở xó chợ, góc vườn,…
Tôi còn nhớ cách đây 3 năm, cô bạn thời sinh viên của tôi có nhặt một con mèo ta ngoài đường về, cuộc sống của 2 đứa cứ thế êm đềm bên nhau cho đến một ngày mèo đến kì động dục, kêu la ầm ĩ. Chủ chửi, hàng xóm quát, quá bực bội cô ấy đã thả nó đi.
Cho đến tận bây giờ sau 3 năm, khi nhớ lại cô ấy vẫn còn day dứt, trăn trở, không biết liệu nó còn sống hay đã chết!!?? liệu quyết định ngày ấy là đúng hay sai???Tôi cũng có một rổ mèo ta.
Tôi thừa nhận tôi quá yêu chúng. Và cũng không ít lần tôi muốn thả chúng đi vì sự phiền hà mà chúng mang lại.
Nhưng quả thật tôi sợ một ngày mình sẽ ngồi đấy và thở dài cho quyết định sai lầm nhất thời.Tôi muốn làm một điều gì đó cho tụi nhỏ. Không chỉ cho một đứa mà hàng trăm, hàng nghìn đứa khác.
Coming soon …